Mấy ngày qua, ta hay gặp câu triết lý về bánh mì và sự thật trong bài viết của các "dư luận viên" xung quanh tác phẩm Bên thắng cuộc. Nói chung rất hài. Là kẻ quê mùa ít học, tôi cũng rụt rè thưa với các vị ấy, rằng một nửa bánh mì là bánh mì, một nửa sự thật là một nửa sự thật. Đừng cố tình bẻ queo bảo rằng vì là nửa nên không phải sự thật. Biết một nửa còn hơn không biết gì, càng hơn khi chỉ biết "sự thật" giả dối, méo mó, bị che đậy. Nhiệm vụ còn lại của mỗi người mới biết một nửa là ráng tìm hiểu để biết nốt nửa còn lại kia cho sự thật trọn vẹn, chứ đừng né tránh. Trong một xã hội suốt bao năm sợ sự công khai, đặt ra hàng tỉ thứ rào chắn, cấm kị, "nhạy cảm" thì việc phô bày sự thật dễ làm người này sốc sợ-lo lắng, người kia hả hê-vui mừng. Trước sau, sớm muộn gì cũng phải vậy thôi.
Một người bạn tôi, anh Quang Đông đã viết thế này: “Sự thật hoàn toàn khách quan không bao giờ tiếp cận được nhưng ta có thể đoán bản chất qua một số biểu hiện bên ngoài. Còn lối so sánh có tính áp đặt, nhằm loại cách tiếp cận đa chiều chỉ là cách né tránh đi tìm sự thật”. Tôi cho rằng những người phê phán Bên thắng cuộcnên suy nghĩ về suy nghĩ ấy.
Khi công bố cuốn Bên thắng cuộc, tác giả Huy Đức chắc chắn không ngờ rằng sách của mình còn có tác dụng làm rõ bộ mặt của một số người lâu nay trốn kỹ trong đống rơm, che giấu con người thật của mình. Những người ấy không phải nhân vật trong cuốn sách, mà là người đã, đang lăm le hăm hở với cây bút hoặc bàn phím trong tay để làm nhiệm vụ “dư luận viên”. Bên thắng cuộc như thứ chất xúc tác khiến họ bộc lộ.
Hôm qua tôi được đọc bài của nhà báo Lưu Đình Triều trên báo giấy Tuổi Trẻ. Đã sống qua cái thời mà Bên thắng cuộc phản ánh, được tận mắt chứng kiến, tận tai nghe nhiều trường hợp tương tự nên tôi cho rằng việc ông Lưu Quý Kỳ phải nén tình cảm với đứa con đẻ của mình, nhất là nó từng đóng sĩ quan ngụy, để giữ lập trường bản lĩnh cách mạng là điều có thật, anh Huy Đức kể lại chả có gì sai thực tế. Và tôi hiểu, anh Huy Đức không có ý bêu xấu hạ thấp ông Kỳ cũng như anh Triều. Anh chỉ dẫn chứng một sự thực phù hợp với mạch ý đang thể hiện nên không thể tãi ra những râu ria khác. Việc anh Lưu Đình Triều lên tiếng phản bác yếu ớt cũng không có gì khó hiểu. Chỉ tiếc giá như anh Triều dám nhìn thẳng vào sự thực bởi chuyện "yêu thương sâu đậm - lý trí lạnh lùng" như thế những năm tháng ấy đâu phải chỉ riêng cha con anh vướng phải mà rất phổ biến, bởi đó là cách giữ mình của người thắng cuộc, nhất là những cán bộ cao cấp.
Còn nhiều điều nhưng tôi chỉ tạm nói bấy nhiêu thôi.
20.1.2013
Nguyễn Thông
Nguồn ở đây
____________________
Rõ là "biết nửa còn hơn ..."
____________________
Rõ là "biết nửa còn hơn ..."
- Chị ơi hôm qua em thấy con bé nhà chị, xinh ghê á.
- Ừ, tôi định sang năm nó đủ 18 tuổi thì cho nó đi thi hoa hậu đấy. Chứ dì thấy nó ở đâu?
- Dạ, em thấy một thằng giai chở nó ngoài đường, em đi ngay sau tụi nó, thấy thằng í thò tay ra sau sờ soạng bị nó gạt tay ra, chắc vì ngoài đường đông người nên nó ngượng.
- Không phải chỉ vì ở chỗ đông người mà nó ngượng đâu. Nó là thế đấy, chị dạy con kỹ lắm, con gái chị thì phải đoan trang, nết na, phải giữ trinh tiết cho đến khi xuất giá. Chứ đâu có như cái bọn con gái hư đốn bây giờ, mới 16, 17 tuổi đã đi phá thai 2, 3 lần.
- Chùi, em định nói chị chuyện này mà mới nghe một nửa sự thật chị đã nói thế thì thôi vậy.
- “Một nửa sự thật”? Ý dì là sao?
- À ... ờ ... mà thôi chị ạ, chị biết một nửa thế cũng được rồi, chẳng cần biết nửa còn lại làm gì.
- Dì nói lạ, có nghe người xưa nói “một nửa cái bánh mì vẫn là cái bánh mì, nhưng một nửa sự thật không phải là sự thật”chưa? Dì nói nốt nửa sự thật kia cho tôi ngay đi.
- Câu đó xưa rồi chị ơi, bây giờ người ta nói, “một nửa sự thật là một nửa sự thật” chị ạ, vì thế “biết một nửa còn hơn không”. Bây giờ mà còn nói “một nửa sự thật không phải là sự thật” thì người ta còn mắng cho là “cố tình bẻ queo” ấy chứ.
- Dì lôi ở đâu ra cái lý sự cùn như thế hả?
- Dạ, em lôi ở Ở ĐÂY, nhà báo nói hẳn hoi chứ không phải cái thứ bá vơ ất ơ nào đâu nhé.
- Thôi, thôi, dẹp cái mớ lập luận giẻ rách ấy đi cho tôi nhờ. Dì nói hết đi, sốt cả ruột.
- Ừm ... vầng ... thế để em nói hết. Đi được một đoạn, em thấy thằng kia chở con bé phóng vào ... một khách sạn bên đường ...
- Trời, lẽ nào? Dì có nhìn nhầm không?
- Dạ không, nhầm là nhầm thế nào, ngay trước mắt em mà. Sáng nay thằng kia còn tung lên mạng cái clip chúng nó ... ấy với nhau ... trong khách sạn nữa.
- Cái gì? Có thật vậy không? Nó giết tôi rồi! Mà làm sao dì biết?
- Dạ, vì ... con bé đang ... nằm khóc ở nhà em ạ...
- Trời ơi là trời, thế này thì tôi chết mất thôi chứ sống làm gì nữa... Huhu, khổ thân tôi, con ơi là con ... dì chở tôi đến nhà dì ngay ... huhuhu.
- Chẹp chẹp, khổ thân chị tôi, đã bảo rồi, người ta nói “một nửa sự thật là một nửa sự thật”, chứ có nói “một nửa sự thật không phải là sự thật” đâu. Biết một nửa sự thật thôi, có hơn không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét