Truyện ngắn của Đàm Quỳnh Ngọc
Tương lai đang rộng mở, đột nhiên gã vắng mặt ở cơ quan không một lời xin phép.
Một tháng.
Hai tháng.
Ba tháng vẫn không có hồi âm.
Dư luận xôn xao rồi lắng dần, cha tôi vẫn còn chần chừ chưa tìm người thay thế, ông nuối tiếc tình cảm với người giúp việc cho mình bao năm qua. Vị trí của gã không thể để trống mãi được? Cha tôi buồn, hy vọng gã sẽ còn quay trở lại.
Tôi không biết làm gì hơn, dù rằng biết rõ vì sao gã bỏ đi. Tôi cũng không thể nói sự thật về gã với cha.
Bởi tôi rất thương cha.
*
Tôi yêu cha, cũng là lẽ thường tình. Trên đời này có đứa con nào lại không yêu thương cha mẹ. Nhưng cha và tôi thường hay bất đồng về quan điểm, ít gần gụi tâm sự để tránh xung đột, tránh sao nhãng không khí vui vẻ của một gia đình. Dù rằng, tôi là con trai một, đứa con duy nhất của vị lãnh đạo đầu ngành ở một tỉnh lẻ.
Tôi hay tranh luận với cha. Là nhà báo, tôi có chính kiến của mình. Ví như trong đợt ủng hộ người nghèo qua lũ lụt, cha tôi ký quyết định ủng hộ một trăm triệu đồng. Đồng tiền đi vòng vèo như thế nào đó, cuối cùng đến tay người nghèo, điều tra lại chỉ còn hơn năm mươi triệu đồng. Tôi nói, nếu cha giao việc ấy cho con sẽ không sứt mất xu nào. Con lại đưa tin lên báo. Cha nhếch mép, ai mổ cá mà không dùng đến thớt? Thớt nào mổ cá lại không tanh? Tôi nhăn mặt: “Cha không biết đó thôi, cuộc sống hiện đại bây giờ mổ người còn không dùng đến dao nữa là”. Vẫn biết cha có tính thương người nhiều lúc như theo bản năng của con người. Nhưng thương kẻ xấu, khác nào đồng lõa…
Cha thường xuyên có khách ở nhà vào buổi tối. Lần đầu tôi thấy gã đến nhà. Bằng linh cảm nghề nghiệp, tôi đồ chừng gã có mưu đồ gì đó không giấu được qua đôi mắt lơ láo không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Cha tôi không để ý đến điều ấy, ông yêu mảnh đất nghèo nàn đã sinh ra ông, gã trai đến, buôn chuyện cho ông nghe từ vùng đất nghèo nàn ấy.
Cha tôi như vồ lấy gã, như nuốt từng lời về chuyện bờ đê, giếng nước, đình làng...
Qua lời kể của gã, hoàn cảnh thật đáng thương.
Gã là con của người bạn thân với cha tôi từ ngày thơ ấu. Bạn thân của cha đã qua đời, khốn khổ vì vì bệnh tật không có tiền chữa bệnh. Mẹ gã cũng qua đời mới hơn năm. Gã bây giờ trở thành kẻ mồ côi, không nơi nương tựa.
Cha tôi lau nước mắt.
Tuần sau gã được nhận vào cơ quan với hợp đồng bảo vệ lâu dài.
Gã chăm chỉ, cần mẫn, và quan trọng hơn, gã là kẻ ít nói, ít thóc mach về việc riêng của người khác, nên rất được lòng người.
Một thời gian sau, gã được vào biên chế.
Thời gian sau nữa, gã được cơ quan tạo điều kiện đi học đại học tại chức.
Da thịt gã bây giờ béo tốt hơn, quần áo chỉn chu hơn. Gã hay cười, gặp ai cũng cười nhỏ nhẹ, lễ phép. Nhiều người khen gã về đức tính thật thà. Nếu gã không thật thà thì chưa biết việc gì sẽ xảy với cả cơ quan khi bà thủ quỹ mất cả chùm chìa khóa. Gã tìm được, đưa đến nhà bà thủ quỹ trong đêm khuya. Gã trở thành ân nhân. Dịp tết năm ấy, ngoài tiền thưởng của cơ quan, gã còn được gia đình bà thủ quỹ đi tết “ân nhân” hàng chục triệu đồng.
Uy tín của gã lên vùn vụt, Gã giờ là trợ lý cho cha tôi. Gã vẫn ăn nói nhỏ nhẹ, lễ độ, được cha mẹ coi như một thành viên trong gia đình. Tôi không can thiệp vào tình cảm, mối quan hệ của cha, tôn trọng ông, nhưng vẫn dè chừng gã trợ lý. Tôi không thân thiết, mặn mà mỗi lần gã xuất hiện trong gia đình.
Cha lấy gã làm gương cho tôi về chữ hiếu. Ông tôn sùng những ai lấy chữ hiếu làm đầu. Ngày giỗ họ, giỗ cha mẹ, giỗ người trong họ, gã đều xin phép cha tôi về quê, cho dù đó là ngày mưa, gió, bão lụt. Cha tôi hoàn toàn ủng hộ, cho gã nhiều tiền, coi như góp phần vào ngày giỗ tươm tất, để lại phúc phận cho con, cho cháu. Ông tin ở tâm linh.
Sắp đến đến ngày về hưu, cha tôi càng quan tâm tới gã hơn. Gã là người kế cận, đương nhiên. Kinh nghiệm trong công việc, chuyện ở trường đời, cha tôi tin tưởng truyền đạt dần cho gã. Cội nguồn của người cùng làng, cùng xóm, cha tôi coi như con. Cha và gã càng gần gụi, tình cảm mặn mà hơn. Tôi say mê với nghề nghiệp của mình, nhiều ước mơ về tương lai do mình tạo dựng.
Là người thích cuộc sống độc lập, tôi ít khi lấy tiền của cha mẹ, mặc dù ông bà không hề chặt chẽ với tôi về tiền nong. Tôi chi tiêu tằn tiện từ những đồng tiền do tôi kiếm được, thử sức cuộc đời mình đến đâu nếu như không có sự hỗ trợ của gia đình?
Thực lòng mà nói, cha mẹ không có gì buồn phiền về tôi. Chỉ có mỗi việc lấy vợ cha mẹ thúc giục cũng đã nhiều lần tôi vẫn chưa thực hiện được. Hơn ba mươi tuổi rồi, tôi cũng đã có bạn gái từ năm còn học trung học phổ thông. Nàng đẹp, da trắng muốt, chân dài. Tôi học giỏi, lớp trưởng, là thần tượng cho nhiều cô gái về con đường học hành. Thời gian trôi đi, tôi chững chạc, điềm đạm, chỉn chu từ lời ăn tiếng nói. Nàng càng đẹp hơn, sang trọng, đài các. Trượt đại học, nàng ở nhà với mẹ, đi vào, đi ra, không biết làm gì. Các cậu ấm, cô chiêu khác khiêu khích: “ Gái đẹp, chân dài, vốn thế là đủ ăn rồi, cần gì phải đi làm nữa”
Tôi chu cấp cho nàng với hy vọng nàng sẽ học nghề. Nhưng nàng buồn, khinh khi, không màng tới việc học hành, mặc dầu có điều kiện. Có lẽ vì thế nên tôi còn áy náy, phân vân khi nghĩ đến việc cưới nàng làm vợ, dù yêu nhau cũng đã trải qua nhiều năm tháng? Nhiều lần đến nhà tôi, nàng thở dài: “ Bố làm to, giàu thế, mà anh tiết kiệm quá ha”. Tôi hồn nhiên: “ Đó là của bố, anh không muốn, lòng tự trọng của một con người…”. Nàng quay mặt, tôi giật mình, biết đã lỡ lời, nàng tủi phận chăng?
Tình cảm nhạt dần. Tại tôi, hay tại nàng? Rồi nàng có bạn trai mới( tôi đoán vậy). Nàng diện đúng mốt hàng hiệu, xe máy hạng sang. Nhà nàng nghèo, làm gì có tiền đến vậy? Tôi đến nhà, nàng thường vắng. Đôi khi nàng ở nhà lạnh nhạt với tôi. Xem lại mình, tôi thấy không có lỗi gì?
Phôi phai trong mối quan hệ với nàng, một lần tình cờ gặp nàng ở nhà hàng cà phê nổi tiếng trong thành phố. Hình thức nàng vẫn thế, có điều, lời ăn, tiếng nói, điệu bộ khác đi nhiều: Đanh đá, sành điệu. Nàng nhìn tôi thờ ơ, khinh khi:
- Chào anh, lâu rồi vẫn khỏe chứ?
Tôi ớ người ra, không phải vì nàng khác xa, mà vì gã trai bên cạnh nàng. Gã, trợ lý của cha tôi vừa xin về nhà vì có giỗ của mẹ như lời gã nói từ hôm qua? Sao lại có mặt ở đây, lại ăn mặc đúng mốt, rít thuốc, đưa chuyện với nàng sành điệu, thái độ của nhà giàu? Cha ơi, bỗng dưng tôi thốt lên tiếng gọi về cha, thương ông, thương tính thương người của ông đã đặt không đúng chỗ.
Bắt gặp tôi, nét mặt gã thất thần, nàng kinh ngạc nhìn:
- Hai anh quen nhau phải không?
Khống chế được tình cảm của mình, tôi chối:
- Không, không phải như thế, lần đầu mới gặp nhau, tôi bị nhầm lẫn với một người bạn.
Ánh mắt gã cụp xuống, thầm cảm ơn sự dối trá của tôi.
*
Nàng nhắn tin muốn gặp tôi, vẫn nhà hàng cà phê hôm trước, câu hỏi hôm trước:
- Hai anh quen nhau phải không?
Vẻ ngoài thế thôi, nàng chưa phải là người từng trải, vẫn còn rất ngây thơ. Tim tôi bỗng dưng đập mạnh như ngày còn yêu đi dạo cùng nàng. Nàng kể với tôi về gã đầy tự hào: Nhà gã giàu lắm, bố làm to, lại sắp về hưu, gã là người kế cận. Lúc gã công thành danh toại sẽ cưới nàng, sắp xếp công việc nhàn nhã. Tôi suýt bật cười về sự hồn nhiên của nàng. Nỗi hoài nghi của tôi về gã đã đúng sự thật. Bằng nghề nghiệp nhà báo, tôi hỏi nàng câu cuối:
- Em đã đến nhà bạn trai lần nào chưa?
Tôi hỏi vậy, nhưng biết là nàng nói chưa, bởi gã làm gì có nhà đâu mà mời? Tất cả đều là dối trá, những gì gã vẽ ra cho nàng đều nằm trong hoang tưởng. Dù sao tôi cũng biết trước điều này, sẽ có ích cho cha không bị sốc khi đã nghỉ hưu.
Tôi chia tay với nàng, ánh mắt nàng hơi hoảng. Tôi cũng không biết nói gì hơn với nàng nữa. Cuộc đời, sự sống sẽ cho nàng biết những gì cần phải biết. Nghĩa cũ, tình xưa, tôi cao thượng đưa nàng về nhà, rồi quay lại nhà hàng cà phê cho yên tĩnh, nghĩ về cha.
Bất ngờ gã đến từ lúc nào, đầu cúi xuống chờ đợi tôi. Gã nói như trong mơ, gã là kẻ thất bại rồi. Gã sẽ ra đi, chỉ xin tôi một điều, đừng nói hết những gì đã biết về gã với cha tôi, và nàng. Cuộc đời là một trò chơi, có kẻ thua, người thắng. Gã đã bị phanh phui hết mọi ngón trò chơi. Thua trò này, ta bày keo khác.
Tôi quan sát gã, nhìn thấy tia nước ánh lên từ mắt, không phải là lòng cam chịu, mà là một ý đồ mưu kế mới.
*
Lâu rồi không gặp lại, không biết thêm gì về gã. Tôi mải miết với những trang giấy trên từng cây số. Cha tôi buồn, nàng buồn, nhưng theo hướng khác, không phải là sự thật. Nỗi buồn cũng sẽ phai đi thôi, mọi người vẫn cứ nghĩ tốt về nhau, còn hơn là sự thật đắng cay. Bởi nếu biết thêm một sự thật xấu xa của cuộc đời, cha tôi còn đau lòng hơn.
Hai tháng.
Ba tháng vẫn không có hồi âm.
Dư luận xôn xao rồi lắng dần, cha tôi vẫn còn chần chừ chưa tìm người thay thế, ông nuối tiếc tình cảm với người giúp việc cho mình bao năm qua. Vị trí của gã không thể để trống mãi được? Cha tôi buồn, hy vọng gã sẽ còn quay trở lại.
Tôi không biết làm gì hơn, dù rằng biết rõ vì sao gã bỏ đi. Tôi cũng không thể nói sự thật về gã với cha.
Bởi tôi rất thương cha.
*
Tôi yêu cha, cũng là lẽ thường tình. Trên đời này có đứa con nào lại không yêu thương cha mẹ. Nhưng cha và tôi thường hay bất đồng về quan điểm, ít gần gụi tâm sự để tránh xung đột, tránh sao nhãng không khí vui vẻ của một gia đình. Dù rằng, tôi là con trai một, đứa con duy nhất của vị lãnh đạo đầu ngành ở một tỉnh lẻ.
Tôi hay tranh luận với cha. Là nhà báo, tôi có chính kiến của mình. Ví như trong đợt ủng hộ người nghèo qua lũ lụt, cha tôi ký quyết định ủng hộ một trăm triệu đồng. Đồng tiền đi vòng vèo như thế nào đó, cuối cùng đến tay người nghèo, điều tra lại chỉ còn hơn năm mươi triệu đồng. Tôi nói, nếu cha giao việc ấy cho con sẽ không sứt mất xu nào. Con lại đưa tin lên báo. Cha nhếch mép, ai mổ cá mà không dùng đến thớt? Thớt nào mổ cá lại không tanh? Tôi nhăn mặt: “Cha không biết đó thôi, cuộc sống hiện đại bây giờ mổ người còn không dùng đến dao nữa là”. Vẫn biết cha có tính thương người nhiều lúc như theo bản năng của con người. Nhưng thương kẻ xấu, khác nào đồng lõa…
Cha thường xuyên có khách ở nhà vào buổi tối. Lần đầu tôi thấy gã đến nhà. Bằng linh cảm nghề nghiệp, tôi đồ chừng gã có mưu đồ gì đó không giấu được qua đôi mắt lơ láo không dám nhìn thẳng vào người đối diện. Cha tôi không để ý đến điều ấy, ông yêu mảnh đất nghèo nàn đã sinh ra ông, gã trai đến, buôn chuyện cho ông nghe từ vùng đất nghèo nàn ấy.
Cha tôi như vồ lấy gã, như nuốt từng lời về chuyện bờ đê, giếng nước, đình làng...
Qua lời kể của gã, hoàn cảnh thật đáng thương.
Gã là con của người bạn thân với cha tôi từ ngày thơ ấu. Bạn thân của cha đã qua đời, khốn khổ vì vì bệnh tật không có tiền chữa bệnh. Mẹ gã cũng qua đời mới hơn năm. Gã bây giờ trở thành kẻ mồ côi, không nơi nương tựa.
Cha tôi lau nước mắt.
Tuần sau gã được nhận vào cơ quan với hợp đồng bảo vệ lâu dài.
Gã chăm chỉ, cần mẫn, và quan trọng hơn, gã là kẻ ít nói, ít thóc mach về việc riêng của người khác, nên rất được lòng người.
Một thời gian sau, gã được vào biên chế.
Thời gian sau nữa, gã được cơ quan tạo điều kiện đi học đại học tại chức.
Da thịt gã bây giờ béo tốt hơn, quần áo chỉn chu hơn. Gã hay cười, gặp ai cũng cười nhỏ nhẹ, lễ phép. Nhiều người khen gã về đức tính thật thà. Nếu gã không thật thà thì chưa biết việc gì sẽ xảy với cả cơ quan khi bà thủ quỹ mất cả chùm chìa khóa. Gã tìm được, đưa đến nhà bà thủ quỹ trong đêm khuya. Gã trở thành ân nhân. Dịp tết năm ấy, ngoài tiền thưởng của cơ quan, gã còn được gia đình bà thủ quỹ đi tết “ân nhân” hàng chục triệu đồng.
Uy tín của gã lên vùn vụt, Gã giờ là trợ lý cho cha tôi. Gã vẫn ăn nói nhỏ nhẹ, lễ độ, được cha mẹ coi như một thành viên trong gia đình. Tôi không can thiệp vào tình cảm, mối quan hệ của cha, tôn trọng ông, nhưng vẫn dè chừng gã trợ lý. Tôi không thân thiết, mặn mà mỗi lần gã xuất hiện trong gia đình.
Cha lấy gã làm gương cho tôi về chữ hiếu. Ông tôn sùng những ai lấy chữ hiếu làm đầu. Ngày giỗ họ, giỗ cha mẹ, giỗ người trong họ, gã đều xin phép cha tôi về quê, cho dù đó là ngày mưa, gió, bão lụt. Cha tôi hoàn toàn ủng hộ, cho gã nhiều tiền, coi như góp phần vào ngày giỗ tươm tất, để lại phúc phận cho con, cho cháu. Ông tin ở tâm linh.
Sắp đến đến ngày về hưu, cha tôi càng quan tâm tới gã hơn. Gã là người kế cận, đương nhiên. Kinh nghiệm trong công việc, chuyện ở trường đời, cha tôi tin tưởng truyền đạt dần cho gã. Cội nguồn của người cùng làng, cùng xóm, cha tôi coi như con. Cha và gã càng gần gụi, tình cảm mặn mà hơn. Tôi say mê với nghề nghiệp của mình, nhiều ước mơ về tương lai do mình tạo dựng.
Là người thích cuộc sống độc lập, tôi ít khi lấy tiền của cha mẹ, mặc dù ông bà không hề chặt chẽ với tôi về tiền nong. Tôi chi tiêu tằn tiện từ những đồng tiền do tôi kiếm được, thử sức cuộc đời mình đến đâu nếu như không có sự hỗ trợ của gia đình?
Thực lòng mà nói, cha mẹ không có gì buồn phiền về tôi. Chỉ có mỗi việc lấy vợ cha mẹ thúc giục cũng đã nhiều lần tôi vẫn chưa thực hiện được. Hơn ba mươi tuổi rồi, tôi cũng đã có bạn gái từ năm còn học trung học phổ thông. Nàng đẹp, da trắng muốt, chân dài. Tôi học giỏi, lớp trưởng, là thần tượng cho nhiều cô gái về con đường học hành. Thời gian trôi đi, tôi chững chạc, điềm đạm, chỉn chu từ lời ăn tiếng nói. Nàng càng đẹp hơn, sang trọng, đài các. Trượt đại học, nàng ở nhà với mẹ, đi vào, đi ra, không biết làm gì. Các cậu ấm, cô chiêu khác khiêu khích: “ Gái đẹp, chân dài, vốn thế là đủ ăn rồi, cần gì phải đi làm nữa”
Tôi chu cấp cho nàng với hy vọng nàng sẽ học nghề. Nhưng nàng buồn, khinh khi, không màng tới việc học hành, mặc dầu có điều kiện. Có lẽ vì thế nên tôi còn áy náy, phân vân khi nghĩ đến việc cưới nàng làm vợ, dù yêu nhau cũng đã trải qua nhiều năm tháng? Nhiều lần đến nhà tôi, nàng thở dài: “ Bố làm to, giàu thế, mà anh tiết kiệm quá ha”. Tôi hồn nhiên: “ Đó là của bố, anh không muốn, lòng tự trọng của một con người…”. Nàng quay mặt, tôi giật mình, biết đã lỡ lời, nàng tủi phận chăng?
Tình cảm nhạt dần. Tại tôi, hay tại nàng? Rồi nàng có bạn trai mới( tôi đoán vậy). Nàng diện đúng mốt hàng hiệu, xe máy hạng sang. Nhà nàng nghèo, làm gì có tiền đến vậy? Tôi đến nhà, nàng thường vắng. Đôi khi nàng ở nhà lạnh nhạt với tôi. Xem lại mình, tôi thấy không có lỗi gì?
Phôi phai trong mối quan hệ với nàng, một lần tình cờ gặp nàng ở nhà hàng cà phê nổi tiếng trong thành phố. Hình thức nàng vẫn thế, có điều, lời ăn, tiếng nói, điệu bộ khác đi nhiều: Đanh đá, sành điệu. Nàng nhìn tôi thờ ơ, khinh khi:
- Chào anh, lâu rồi vẫn khỏe chứ?
Tôi ớ người ra, không phải vì nàng khác xa, mà vì gã trai bên cạnh nàng. Gã, trợ lý của cha tôi vừa xin về nhà vì có giỗ của mẹ như lời gã nói từ hôm qua? Sao lại có mặt ở đây, lại ăn mặc đúng mốt, rít thuốc, đưa chuyện với nàng sành điệu, thái độ của nhà giàu? Cha ơi, bỗng dưng tôi thốt lên tiếng gọi về cha, thương ông, thương tính thương người của ông đã đặt không đúng chỗ.
Bắt gặp tôi, nét mặt gã thất thần, nàng kinh ngạc nhìn:
- Hai anh quen nhau phải không?
Khống chế được tình cảm của mình, tôi chối:
- Không, không phải như thế, lần đầu mới gặp nhau, tôi bị nhầm lẫn với một người bạn.
Ánh mắt gã cụp xuống, thầm cảm ơn sự dối trá của tôi.
*
Nàng nhắn tin muốn gặp tôi, vẫn nhà hàng cà phê hôm trước, câu hỏi hôm trước:
- Hai anh quen nhau phải không?
Vẻ ngoài thế thôi, nàng chưa phải là người từng trải, vẫn còn rất ngây thơ. Tim tôi bỗng dưng đập mạnh như ngày còn yêu đi dạo cùng nàng. Nàng kể với tôi về gã đầy tự hào: Nhà gã giàu lắm, bố làm to, lại sắp về hưu, gã là người kế cận. Lúc gã công thành danh toại sẽ cưới nàng, sắp xếp công việc nhàn nhã. Tôi suýt bật cười về sự hồn nhiên của nàng. Nỗi hoài nghi của tôi về gã đã đúng sự thật. Bằng nghề nghiệp nhà báo, tôi hỏi nàng câu cuối:
- Em đã đến nhà bạn trai lần nào chưa?
Tôi hỏi vậy, nhưng biết là nàng nói chưa, bởi gã làm gì có nhà đâu mà mời? Tất cả đều là dối trá, những gì gã vẽ ra cho nàng đều nằm trong hoang tưởng. Dù sao tôi cũng biết trước điều này, sẽ có ích cho cha không bị sốc khi đã nghỉ hưu.
Tôi chia tay với nàng, ánh mắt nàng hơi hoảng. Tôi cũng không biết nói gì hơn với nàng nữa. Cuộc đời, sự sống sẽ cho nàng biết những gì cần phải biết. Nghĩa cũ, tình xưa, tôi cao thượng đưa nàng về nhà, rồi quay lại nhà hàng cà phê cho yên tĩnh, nghĩ về cha.
Bất ngờ gã đến từ lúc nào, đầu cúi xuống chờ đợi tôi. Gã nói như trong mơ, gã là kẻ thất bại rồi. Gã sẽ ra đi, chỉ xin tôi một điều, đừng nói hết những gì đã biết về gã với cha tôi, và nàng. Cuộc đời là một trò chơi, có kẻ thua, người thắng. Gã đã bị phanh phui hết mọi ngón trò chơi. Thua trò này, ta bày keo khác.
Tôi quan sát gã, nhìn thấy tia nước ánh lên từ mắt, không phải là lòng cam chịu, mà là một ý đồ mưu kế mới.
*
Lâu rồi không gặp lại, không biết thêm gì về gã. Tôi mải miết với những trang giấy trên từng cây số. Cha tôi buồn, nàng buồn, nhưng theo hướng khác, không phải là sự thật. Nỗi buồn cũng sẽ phai đi thôi, mọi người vẫn cứ nghĩ tốt về nhau, còn hơn là sự thật đắng cay. Bởi nếu biết thêm một sự thật xấu xa của cuộc đời, cha tôi còn đau lòng hơn.
| Ẩn giấu dưới đáy những con chữ hơi vụng về của truyện ngắn này lại hóa ra một bi kịch sâu sắc về nhận lầm. Có lẽ, đây cũng là bi kịch chung của một thế hệ người già nhiều thương cảm, dễ mủi lòng, thường chẳng mấy khi dùng đến cái đầu lạnh để xét đoán người “kế cận”. Cũng may, nhân vật nhà báo con trai ông, tỉnh táo hơn, biết “trông mặt mà bắt hình dong”. Song, vì thương cha, mà không nỡ “gọi sự thật bằng tên của nó”, thành thử truyện kết thúc như… có hậu. Có hậu theo cách đầy thương cảm, khi người con cố tránh cho cha “một sự thật xấu xa của cuộc đời”, bởi không muốn cha đau lòng thêm. Người đọc rất có thể sẽ đồng thuận với người viết về ứng xử cha-con theo cách thế rất phổ quát này, khi từ chuyện “nhận lầm” quay ngược về đời sống hiện thực, để tự điều chỉnh nhận thức và tình cảm trong tình huống tương tự. Tôi cho rằng, đây có lẽ là điểm sáng nhất của truyện ngắn này. Nguyễn Thị Minh Thái |
| Đàm Quỳnh Ngọc: Tốt nghiệp trường Viết văn Nguyễn Du khóa 4 Hội viên Hội Nhà văn VN, Hội Nhà báo VN Những tác phẩm đã xuất bản: “Miền đất cô đơn” - Tiểu thuyết, “Chuyện cuối thế kỷ” – Tập truyện ngắn, “Con đường đi qua gốc gạo” – Tập truyện ngắn, “Tình yêu của cha” – Tập truyện ngắn. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét